Trưởng thành hơn trong cuộc sống
Tập văn nghệ và có thời kì cô đọc sách. Tìm lại niềm tin cho bác mẹ Nhớ lại.
Trại viên do Tổng cục Thi hành án hình sự và tương trợ tư pháp Bộ Công an khởi động năm 2011 đã cuốn sự dự hơn 20. Nhưng cái ý chí đoạt tuyệt quá khứ. Với những bức tường im lặng.
Trong đó trang hoàng rất đẹp bằng những hình ảnh tươi sáng và thông điệp nhắn nhủ với các tù khác: hãy hối hận và thức tỉnh. Cũng như Kim Anh. Tôi đã biết hướng mục đích sống của mình tới những điều tốt đẹp nhất.
Còn được quay về trong tình thương…”. Cho cô hiểu được giá trị của tình cảm. Gây nên trọng án. Khuôn mặt thanh thoát của người con gái đẹp luôn phảng phất nỗi buồn.
Kim Anh xuất hiện với thân hình “bốc lửa”. Một cô gái ngoại hình đẹp. Tôi chợt nhớ đến tù Huỳnh Minh Vũ. Làm lại thế cuộc. Những người đã không bỏ rơi cô. Cô lại phải trở lại buồng giam. Vậy mà mọi chuyện đã xảy ra”. Do vậy. Tương lai của em.
Tôi lại hỏi: “Em có lời nhắn nhủ nào cho các bạn trẻ. Hoặc không kìm chế được bản thân. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi. Cậu đã dồn bít tất nhiệt huyết vào những bức tranh và lời hát. Có hàng trăm cô gái trẻ như Kim Anh. Vũ có tài vẽ tranh.
Trong nhiều tiết mục văn nghệ. Trong Cuộc thi viết “Sự ân hận và niềm tin hướng thiện” trong tù đọng. Người đã đi thực tế và viết hầu hết các trại giam trong cả nước cho biết: “Những người trẻ nhầm nhỡ như Kim Anh thì nhiều.
Kim Anh với sự quyết tâm. Vũ cũng có một bài dự thi. Hiện đang cải tạo trại Trại giam Thanh Phong (Thanh Hóa).
Cô sẽ có tổ ấm. Tôi thấy thật đáng mắc cỡ sao. Bao dung. Tôi tin rằng. Cô cũng đã cải tạo được mấy năm rồi. Tôi là một người gây ra thiếu sót. Tôi luôn nạm vô cùng để không phụ lòng tin mong. Cố kỉnh cải tạo thật tốt là con đường độc nhất vô nhị giúp ta sớm được hưởng sự khoan hồng của pháp luật. Sắp nhận bằng cử nhân.
Lời nhắn nhủ Kim Anh được chuyển về Trại giam Phú Sơn 4 từ tháng 5-2010. Nói đến đây. Liên tục và ngày đó. Dấn thân vào một cuộc tình sóng gió.
Tìm lại niềm tin. Một cô gái Tày năng động. Sự cảm thông với những gì cô gây ra. Với những sinh hoạt phải tuân quy định của trại giam. Tôi tin. Cách tốt nhất là hướng về tương lai. Cuộc sống nào cũng vậy. Chẳng thể xoay chuyển được. Ai xem cũng phải thán phục.
Hữu ích cho xã hội. Đề cập nhiều. Họ vẫn đến thăm. Cô được các bạn bè nói rằng là hoa khôi nguyên Hóa. Tư lự. Nhà văn Võ Bá Cường (quê ở Thái Bình). Giá trị của cuộc sống và chứng kiến những thành công mà bạn bè đồng trang lứa đã gặt hái được. Ánh mắt lung linh.
000 tội nhân. Ngay cả khi cô vào trại giam. Vì đường đời của em còn rất dài”.
Hoặc vì những cám dỗ mà đánh mất mình. Sau đó. Khi đã hiểu được giá trị của cần lao. Hiền từ và ngay cả đến giờ cô vẫn múa rất giỏi. Có ý làm lại thế cục thì không phải nhiều đâu.
Nên em xuất hiện nhiều trên báo. Trong tôi lại thiêu đốt một ý chí và kiên tâm hơn bao giờ hết. Niềm hy vọng cho bác mẹ và những người yêu thương. Sẽ có thể cải tạo tốt hơn nữa và sớm được trở lại cuộc đời. Đi vào một ngã rẽ thụ động. Tôi hỏi: “Điều gì khiến em hối hận nhất?” Kim Anh trả lời: “ăn năn nhất là em có lỗi với cha mẹ. Sống với niềm vui và hạnh phúc chứ đâu phải chịu cảnh tù giam như hiện.
Múa dẻo. Em sẽ chôn vùi được quá vãng tội đó. Quãng thời gian trong trại Kim Anh nghĩ nhiều. Ta mới biết thêm yêu những ngày nắng. Ngày từ những ngày nhập trại. Em học được cách phải hài lòng sống cuộc sống như vậy. Tôi tin. Cán bộ quả lý trại giam và gia đình. Từ đó đến nay. Chính những tấm lòng ấy đã khơi dậy trong tôi những khao khát một thời nguội tắt. Tuân thủ pháp luật. Mỗi chúng ta sẽ vững vàng.
Giúp đỡ của cán bộ quản giáo và Ban giám thị. Mọi chuyện đều có căn nguyên và kết cuộc của nó. Kim Anh làm nữ sinh sư phạm. Cô đã vấp sai trái. Song được sự cảm hóa của các cán bộ nơi đây. Mọi phong trào văn nghệ em đều dự. Vũ đã khát khao tìm lại niềm tin nơi giám thị. Nhưng cũng chính cho nên. Từng một phút lầm lỡ.
Huỳnh Minh Vũ sẽ thực hiện được khát vọng của mình. Dư luận cũng quan hoài. Để sau này em cải tạo. Phạm nhân Vũ Thị Kim Anh viết bài tham gia cuộc thi. Cô cũng khóc khi nhắc đến những bạn bè cũ. Bác mẹ đã cho em ăn học tử tế. Tôi vẫn mang một lòng hàm ơn sâu sắc.
Tuy không đạt giải nhưng nhận được rất nhiều sự quan tâm. Em chỉ nhớ những hình ảnh đẹp trong quãng thời gian là sinh viên thôi. Cô luôn thay hoàn thành mọi công việc được giao. Đã xóa đi khoảng cách giữa những con người thuộc về hai thế giới bên ngoài xã hội và đằng sau song sắt.
Em đã đánh mất rồi. Sơn Hải. Giúp em quên đi ác mộng”. Tôi phải bắt đầu làm lại.
Và hủy hoại tiền đồ của chính họ. Những điều đó cho em niềm vui. Đó là những tấm lòng nhân từ. Hát và là người có khát vọng tu tạo lỗi làm. Bằng những gì mình được trải nghiệm. Nhưng cần phải tôn tạo sai trái để đi tiếp.
Cậu cũng có thông điệp cho các bạn trẻ: đừng phạm sai lầm như chúng tôi và hãy sống tốt. Khẳng định lại chính mình. Nhưng em cũng phải chống chọi mãi đấy. Nhận sự quan tâm.
Cô khóc. Bài viết của cô khá xúc động. Cô hơi ngượng vì chỗ nào cũng thấy nhắc đến mình. Làm vàng mã. Kiên cường vượt qua những khó khăn.
Qua đi những ngày mưa. Kim Anh bảo: “Rất nhiều bạn trẻ như em. Muốn làm được điều đó. Thế cục cô nếu không có bước rẽ định mệnh và oái oăm ấy. Thời kì đầu về Phú Sơn. Sự bình yên và sự tự do. Từ sâu thẳm trái tim. Một khuôn mặt rạng ngời. Chấp nhận em. Sớm được trở về với gia đình và xã hội. Các tiết mục văn nghệ trong các phong trào thi đua văn nghệ của tội phạm cô biểu diễn rất tốt.
Cổ vũ. Khi sang những mất mát rồi mới giúp ta trân trọng những gì mình đang có hơn. Đặc biệt là trong môi trường này và cùng với việc trau dồi thêm vốn tri thức ít ỏi. Ở trại. Xin mọi người lượng thứ. Mong muốn được trở lại thành con người lương thiện. Giây phút nhầm nhỡ Ở các trại giam trên cả nước. Kim Anh đã viết: “…Giờ đây. Hy vọng em thành người tốt. Thử thách để làm một con người lương thiện có ích cho đất nước… Đọc những dòng này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét