Nguyễn Ngọc Tư Quán nước em tem hem bên nhà chờ xe buýt, khách ái ngại ngó cánh tay nặng trịch treo trước cổ người đàn bà mười chín tuổi. Trẻ như vừa tỉnh ngộ đã thành phụ nữ. Ốm và xanh như vừa chui trong ống tre ra. Ba ngày trước, em bắt đầu dọn quán với cánh tay còn lành lặn, một ngày ở không cũng bị nhà chồng rỉa rói là ăn bám. “Quen nhau hơn tháng là cưới luôn, ai cũng bảo chồng trông có vẻ hiền từ...”, Em kể, tráng cốc qua nước sôi bằng một tay. Khách chờ xe hớp ngụm trà chát đặc, nói ba khơi, “chắc tại yêu đương trong mùa sương mờ mịt, nên nhìn không rõ”. Xứ này nửa cuối thu, vắt sang đến giữa xuân, là mùa sương. Giữa ngày đi xe máy phải bật đèn pha, cách nhau tầm tay với nhìn không rõ mặt. Ra đường nghe mi mắt nặng, cảm giác rất rõ sương đang tụ thành nước gai gai trên da. Quê khách hai mùa nắng mưa ráo hoảnh, nét nào ra nét ấy, nên gặp bữa đất trời một màu trắng đục huyền ảo như vầy mừng thấy ông thấy cha, hít hà kêu thiệt là lãng mạn. Giá của cuộc đi bộ phơi sương là cả tuần ho, hít thở sâu nghe đâu đó trong buồng phổi kêu lép xép. Bữa suýt va vào xe chở gà, ba chữ “muốn chết à” phát ra trong bức màn sương nghe đỡ sắc nhọn hơn lúc trời nắng oi. Lúc ấy nghĩ cái cay nghiệt, ác liệt của cuộc thế bị lờ mờ này làm cho bớt chói. Người ta buộc đi chậm, thôi hớt hãi. Người ta buộc lừng khừng, ai biết được đằng trước có gì, khi tầm nhìn chỉ đo được bằng vài bước chân. Anh chồng đứng cạnh mình đây, biết đâu tay kia nắm lấy cô gái khác. Những thương xá thường ngày đèn đóm hắt tinh quái ra đường, giờ cũng thành nhợt nhạt. Mấy cao ốc tự thị bị sương ngậm mất ngọn, cũng rụt rè như dãy nhà cổ thấp bé bên kia hồ. Có điều gì đó gần như là sự công bằng vào một ngày sương giăng, khi những nhấp nhánh đánh mất quyền lực. Chỗ nào cũng lơ mơ chỉ một sắc trắng đục. Màu cái bông vừa mới trổ với bông gần tàn cũng không khác mấy nhau. Cái thứ ảo giác lừa phỉnh nhưng dễ chịu, dù biết rồi nắng lên đâu vô đó hết, khoảng cách vẫn là khoảng cách. Khách
Không phải lúc nào đô thị cũng mù sương. Nhưng những lần khách tiến thoái nơi này, từng cái cười hồ hởi, từng cái bắt tay niềm nở, từng câu thăm hỏi đon đả, khách đều có cảm giác mung lung. Như mọi thứ đều không thực. Như chiều sương tháng Ba, ở cái thành phố khách lui tới hoài mà vẫn lạ, lúc ngồi ngay lề đường cứ chờn chợn nghĩ kế bên mình là mép vực, biết đâu. Em nhờ khách buộc lại giùm mớ tóc, chuyện nhỏ nhưng không thể làm bằng răng, như cách em bóc tách thỏi kẹo đậu phộng. Rót thêm cốc trà, em nói mai không dọn hàng quán ra đây. Tổ dân phố báo mai có bộ trưởng nào đó vi hành xe buýt, tuyệt không để cảnh bán sỉ nhếch nhác. Vi hành cách chi mà dân biết tuốt trước cả tuần, bác xe ôm ngồi gần đó rên lên. Kiểu này thì mai nắng có soi thủng lớp mù sương, ông bộ trưởng cũng sẽ thấy mọi thứ trong tầm nhìn mình đều lung liêng, mơ ảo. Chuyến xe buýt số mười bảy cua qua ngã ba, em rối rít hối khách chuẩn bị đi. Xe qua cầu Rồng mới sực nhớ để quên cái túi đựng sách. Quyết định quay lại trước khi đi xa hơn, bước chân xuống đường, ngó theo cái ống xả xe xô dạt một lỏm sương, sực nghĩ, mình đang quay lại tìm một thứ chắc chi đã còn. Trời tối nhanh, chung quanh sương đẫm rợp. Gần nơi khách đứng có hai đứa nhỏ đang thè lưỡi ra, không biết đo xem lưỡi ai dài hay cố nếm vị của sương móc. |
Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014
Thêm mới vào Xứ sương
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét