Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

Chuyện kỳ lạ trên tàu VIP.

Bất đắc dĩ tôi đành phải mở cửa sổ hành lang để thông thoáng hơn dù biết như thế sẽ không an toàn, có thể bị ném đá lên tàu

Chuyện trên tàu VIP

Nhưng chưa hết, mấy vị khách nước ngoài đói bụng hỏi đường xuống nhà hàng. Lê Phong. Không phải nhân viên ngành Đường sắt, nhưng tôi cũng cảm thấy mắc cỡ thay cho nhà tàu vì cung cách phục vụ trên tàu VIP.

Cả tiếng đồng hồ trôi qua nhưng vẫn không thấy xe đến, 2 vị khách tự cầm hộp mỳ tôm đi tìm. Đến lúc này thì chính tôi cũng cảm thấy bức xúc trước cung cách phục vụ thiếu chuyên nghiệp này, nhưng chẳng nhẽ lại cãi nhau trước 2 vị khách nước ngoài nên dằn lòng mở ví mua hộp bánh và bịch sữa tươi. “Chúng tôi hài lòng trả mức giá cao hơn tàu thường vậy mà lại được hưởng chất lượng dịch vụ thế này à?” - một vị khách lớn tuổi lên tiếng.

Ngành Đường sắt cứ đổ lỗi cho cơ sở hạ tầng lạc hậu, nhưng thái độ và cung cách phục vụ trên tàu chẳng nhẽ cứ lạc hậu mãi. Mấy vị khách người Việt ở khoang bên cạnh cũng gọi điện vào số đường dây nóng để phản ánh về xí nghiệp. Tôi bảo mấy vị khách đưa hộp mỳ tôm và đi lên phía đầu tàu tìm bà xe đẩy bán rong để xin nước sôi.

Bỏ tiền nhiều đi tàu du lịch tưởng sướng, hóa ra cũng bực mình như tàu chợ. Không hiểu sao tàu du lịch lại không có toa cung ứng. 15 phút sau họ quay lại, vẻ mặt thất vọng vì không tìm được nước sôi. Tôi lờ mờ hiểu chuyện họ không chịu nổi nóng nên yêu cầu viên chức trực toa tìm thợ điện khắc phục, nhưng cả 3 lần đều “bó tay”.

2 vị khách nước ngoài lẽo đẽo theo sau trong cái chuồng tiêu bé tý, xiêu theo những cú lắc toa tàu. Tàu chạy đêm, chả phải chịu nắng mà trong khoang cứ ngột ngạt, oi nóng. Cô giảng giải chờ xe đẩy bán hàng đi qua mới có nước nóng. Mấy vị khách lắc đầu vờ vĩnh không chấp nhận. Giữa đêm, khi không khí bên ngoài đã dịu bớt, trong toa mới dễ thở hơn chút.

Trước tiên là chuyện cái máy điều hòa. Khổ mấy vị khách Hàn Quốc cứ đi tìm người kiến nghị nhưng do không biết tiếng Việt nên chẳng biết làm thế nào. Họ bèn lôi gói mỳ tôm trong hành lý ra hỏi chỗ lấy nước sôi, nhưng đến lúc này cô viên chức trực toa cũng chịu vì các máy nước nóng đầu toa đều không làm việc.

Đến toa số 2 mới tìm được “bà xe đẩy”, tôi ngỏ ý xin nước sôi chần mỳ thì bà bắt phải mua hàng mới cho nước sôi. Cô viên chức trực toa chỉ biết ấp úng giải thích, chạy lại cái máy điện thoại bấm bấm cho có lệ mà thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét