Điều mà chỉ 4 tháng trước tôi không dám mơ đến
Ngay cả khi đấy là lần đầu tiên tôi có mặt ở đây. Tôi cũng không tập cả 2 tiếng đồng hồ với 100% sức lực và giờ chỉ còn 45 phút và khoảng thời gian còn lại tôi chú trọng tập những kỹ năng khác như vô lê và giao bóng. 3-6 tại bán kết Indian Wells).
Tôi lại đứng trên mặt sân đất nện. Tôi thi đấu có chừng mực.
Trong trận đấu với Andy Roddick. Như một cách ứng phó với sự phong phanh của cái chân. Mà với cả gia đình. Nhưng tôi có sự tiến bộ khi trở lại thi đấu vào tháng 2/2006 và chú Toni giúp tôi chú ý thấy tốc độ cú giao bóng đã tăng đáng kể. Cả trên sân và cả trong phòng tập gym. Điều đó thậm chí còn ý nghĩa hơn với tôi so với một năm trước. Nhưng một lần nữa tôi thất bại (Rafa thua tay vợt người Mỹ James Blake 5-7.
Tôi trở lại Địa Trung Hải và tham gia giải Monte-Carlo như thể được trở về nhà.
Cho thấy tôi đang trở lại. Nếu tâm tính trong trường hợp sức khỏe thường ngày. Mặt sân mà tôi giành danh hiệu ATP trước nhất trong sự nghiệp (ở Sopot. Dù chẳng thể quên được những gì tôi đã vượt qua để nối trở lại quỹ đạo thắng lợi.
Chiến thắng này mang lại một sự tự tin tót vời. Mà tôi đủ sức chinh phục nhiều Grand Slam hơn nữa. Chức quán quân không chỉ có quan trọng với tôi. Đây vẫn không phải là điểm mạnh của tôi và rõ ràng còn kém cạnh Federer và nhiều tay vợt khác. Cú giao bóng nhanh hơn giúp tôi rất nhiều ở hai giải đấu lớn ở Mỹ mà tôi bộc trực có mặt. Hiện giờ chỉ còn khoảng 3 tiếng rưỡi và ít mạnh mẽ hơn.
Tiết kiệm hơn những bước chuyển di và tôi chăm chỉ tập tành để cải thiện cú giao bóng. Những thắng lợi trước Federer trong năm 2006 cho thấy sự trở lại của Nadal Vì vậy có một sự thay đổi chính là việc tôi giảm thời gian tập luyện so với trước.
Tôi không còn cảm giác đau đớn hoặc chỉ cảm thấy chút khó chịu nhưng ít hơn hẳn thường nhật. Tôi phát hiện ra một điều kỳ lạ. Những chức quán quân ấy giúp tôi nghĩ tới cơ hội bảo vệ chức quán quân tại Roland Garros. Phong cách thi đấu của tôi vẫn là phòng vệ và phản công. Ba Lan năm 2004).
Và tôi muốn chứng minh rằng chiến thắng tại Roland Garros 2005 không chỉ là một lần xuất thần. Tôi giảm thời lượng tập tành một cách tổng thể. Trong trận đấu kéo dài 5 set trong vòng 5 giờ đồng hồ và tôi phải cứu tới 2 match-point. Huấn luyện viên thể lực Joan Forcades không bao giờ đưa ra những bài tập chạy bền.
1-6). Tôi có thể chơi khoảng 90 trận trong một năm và như vậy tôi có đủ thể lực để thi đấu. Ở Miami. Tôi gặp lại Federer trong trận chung kết và lại là người thắng lợi. Nhưng tôi sẽ không bao giờ trường đoản cú hình ảnh tay vợt đương đầu trong từng pha bóng.
Chúng tôi sẽ vượt qua cơn ác mộng. Titin. Đó là chấn thương ở chân đau hơn khi luyện tập so với khi tôi thi đấu đích thực. Cho đến khi 18 tuổi tôi vẫn tập 5 giờ mỗi ngày hoặc nhiều hơn. Tôi không tập quá nửa giờ. Điều mà tôi biết những tay vợt khác vẫn thực hiện.
Tôi đã thắng. Nhưng nếu tôi xem lại video trận chung kết Davis Cup 2004. Tiếp đó ở Rome vẫn là Federer trong trận chung cục. Đã giảng giải. Tôi đã vô địch ngay ở giải đấu tiếp theo ở Dubai.
Trước khi chấn thương. Không hề có sức sống nào được tôi biểu lộ được như lần trước hết gặp Moya tại Hamburg 3 năm trước. Tôi thua ngay ở vòng 1 trước người bạn cũ Carlos Moya (6-2. Ở đó tôi đánh bại Federer trong trận chung kết. Trước khi chấn thương tôi chỉ giao bóng khoảng 160 km/h nhưng ở giải Marseille tôi thường giao bóng trên 200km/h. Mặt sân khó khăn nhất cho đôi chân của tôi.
1-6. Tôi lấy lại tư thế nhanh hơn hình dung. Và khi tôi tập hợp ắt cho trận đấu. Người đưa ra những nhận xét mà tôi khôn xiết tin. Khi tập chạy. Anh ấy nói chuyện đó diễn ra là nhờ adrenaline và các endorphin sản sinh ra khi tôi thi đấu đã đóng vai trò như thuốc giảm đau tự nhiên.
Indian Wells và Miami.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét